Trong một cuốn sổ cũ, nét chữ tay nghiêng ngả, những câu thơ được viết từ tâm hồn đầy hoài niệm của nhà thơ Nguyễn Tư Ngưu đã khiến người đọc không khỏi chững lại. Không màu mè, không bóng bẩy, hai bài thơ "Gửi tôi" và "Gửi Của Sa" hiện lên như những đoạn phim quay chậm, đưa người đọc trở về một thời đã qua – với bến nước, con đò, mái chợ, hàng cau... và những rung cảm rất thật của một đời người.

Bài thơ viết tay của Ông Nguyễn Tư Ngưu 89 tuổi ở Đức Hòa Long an
“Gửi tôi” – Đối thoại với ký ức
Ngay từ nhan đề, “Gửi tôi” đã mang sắc thái tự sự. Đó không đơn thuần là lời kể, mà là một cuộc đối thoại của chính tác giả với bản ngã trong dòng chảy ký ức.
“Tôi tôi gặp chợ tôi áo áo ông
Đượm nghĩa tình, đã định cuối trời…”
Cấu trúc thơ điệp ngữ, như những nhịp trống đánh vào miền ký ức. Ở đó, “chợ tôi” không chỉ là địa danh mà là không gian văn hóa; “áo ông” không chỉ là trang phục mà là hình bóng thân thương, đại diện cho cả một thế hệ đã đi qua khói lửa. Từng chi tiết nhỏ – cây cau, mái đình, cổng làng – đều thấm đẫm cảm xúc và thời gian.
“Gửi Của Sa” – Bản tình ca của những điều đã mất
Nếu “Gửi tôi” là cuộc độc thoại đầy hoài niệm thì “Gửi Của Sa” lại là bản tình ca gửi cho một người, một hoa, một vùng ký ức mang hình bóng thiếu nữ.
“Diếc hoa Của Sa nghiêng màn mây
Sầm nhiên làm phàm mọi ngày thấy em…”
Câu thơ mở ra một không gian mơ hồ – nơi diếc hoa, màn mây, dòng sông và tình cảm lãng mạn quyện vào nhau. Người đọc như bước vào một thế giới riêng của nhà thơ, nơi quá khứ không bị chôn vùi mà luôn sống động, ám ảnh, day dứt và dịu dàng. Cái tên “Của Sa” vừa cụ thể vừa mơ hồ – đủ để tạo chất thơ, đủ để giữ lại cảm xúc mà không cần giải thích.
Từ chữ viết tay đến hình vẽ – sự trân trọng ký ức
Hai bài thơ không chỉ gây xúc động bởi nội dung, mà còn bởi hình thức. Nét chữ tay mềm mại, phác họa một con đò, hàng tre, dòng sông – tất cả khiến bài thơ trở thành một tác phẩm nghệ thuật tổng thể, gợi nhắc một thời chưa xa, khi người ta gửi lòng qua từng nét mực tím trên trang giấy.
Giữa một thời đại số hóa và vội vã, thơ của Nguyễn Tư Ngưu như một nốt trầm nhắc nhở chúng ta về sự lắng lại, về tình người, và về vẻ đẹp bình dị của ký ức. Những bài thơ viết tay – tưởng như vụn vặt – lại mang trong mình cả một thế giới tâm hồn cần được giữ gìn.
Bài ảnh: Hà Lê
Anh Phí Hồng Tiến
25/07/2025 20:54:03Người dùng
Gợi nhắc một thời trong trẻo: Đọc hai bài thơ viết tay của Nguyễn Tư Ngưu
Bài thơ viết tay của Ông Nguyễn Tư Ngưu 89 tuổi ở Đức Hòa Long an
“Gửi tôi” – Đối thoại với ký ức
Ngay từ nhan đề, “Gửi tôi” đã mang sắc thái tự sự. Đó không đơn thuần là lời kể, mà là một cuộc đối thoại của chính tác giả với bản ngã trong dòng chảy ký ức.
“Tôi tôi gặp chợ tôi áo áo ông
Đượm nghĩa tình, đã định cuối trời…”
Cấu trúc thơ điệp ngữ, như những nhịp trống đánh vào miền ký ức. Ở đó, “chợ tôi” không chỉ là địa danh mà là không gian văn hóa; “áo ông” không chỉ là trang phục mà là hình bóng thân thương, đại diện cho cả một thế hệ đã đi qua khói lửa. Từng chi tiết nhỏ – cây cau, mái đình, cổng làng – đều thấm đẫm cảm xúc và thời gian.
“Gửi Của Sa” – Bản tình ca của những điều đã mất
Nếu “Gửi tôi” là cuộc độc thoại đầy hoài niệm thì “Gửi Của Sa” lại là bản tình ca gửi cho một người, một hoa, một vùng ký ức mang hình bóng thiếu nữ.
“Diếc hoa Của Sa nghiêng màn mây
Sầm nhiên làm phàm mọi ngày thấy em…”
Câu thơ mở ra một không gian mơ hồ – nơi diếc hoa, màn mây, dòng sông và tình cảm lãng mạn quyện vào nhau. Người đọc như bước vào một thế giới riêng của nhà thơ, nơi quá khứ không bị chôn vùi mà luôn sống động, ám ảnh, day dứt và dịu dàng. Cái tên “Của Sa” vừa cụ thể vừa mơ hồ – đủ để tạo chất thơ, đủ để giữ lại cảm xúc mà không cần giải thích.
Từ chữ viết tay đến hình vẽ – sự trân trọng ký ức
Hai bài thơ không chỉ gây xúc động bởi nội dung, mà còn bởi hình thức. Nét chữ tay mềm mại, phác họa một con đò, hàng tre, dòng sông – tất cả khiến bài thơ trở thành một tác phẩm nghệ thuật tổng thể, gợi nhắc một thời chưa xa, khi người ta gửi lòng qua từng nét mực tím trên trang giấy.
Giữa một thời đại số hóa và vội vã, thơ của Nguyễn Tư Ngưu như một nốt trầm nhắc nhở chúng ta về sự lắng lại, về tình người, và về vẻ đẹp bình dị của ký ức. Những bài thơ viết tay – tưởng như vụn vặt – lại mang trong mình cả một thế giới tâm hồn cần được giữ gìn.
Bài ảnh: Hà Lê